
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ/ Nguyễn Nhật Ánh. – In lần thứ 66. T.P. Hồ Chí Minh; Trẻ, 2019. - 208tr. ; 20cm.
Quý vị thân mến! Có lẽ, với mỗi chúng
ta tuổi thơ luôn là một miền ký ức thật đẹp. Tuổi thơ qua đi nhanh, nhưng mỗi
khi nhớ lại, ta lại thấy lòng bình yên và tim mình như trẻ lại. Chắc hẳn không
ít người đã từng ước có thể một lần nữa quay ngược thời gian, trở về với tuổi
thơ - không phải để làm điều gì lớn lao, mà đôi khi chỉ để được cười đùa với lũ
bạn năm nào và được sống trọn vẹn một ngày vô lo, vô nghĩ như thuở nhỏ. Tuổi
thơ có lẽ mãi là miền ký ức đẹp nhất trong trái tim mỗi người.
Bạn thân mến, nếu bạn đang muốn tìm lại
những tháng ngày ngây ngô, tiếng cười trong trẻo hay chỉ đơn giản là muốn tạm rời
xa bộn bề cuộc sống thì hãy tìm đọc quyển sách đặc biệt này: “Cho tôi xin một
vé đi tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Nội dung sách như một tấm vé nhiệm
màu đưa chúng ta trở lại thế giới trong trẻo của những năm tháng tuổi thơ, nơi
có những tình bạn hồn nhiên, những trò nghịch ngợm đáng yêu và cả những suy tư
trẻ con nhưng không kém phần sâu sắc.
Quyển truyện dài “Cho tôi xin một vé
đi tuổi thơ” ra mắt độc giả vào năm 2008. Sách dày 208 trang, in trên khổ 20cm
do Nhà xuất bản Trẻ phát hành và đã được tái bản lần thứ 66. Ngay sau khi ra mắt,
tác phẩm đã tạo nên một “cơn sốt” trong lòng độc giả mọi lứa tuổi. Năm 2009,
tác phẩm giành giải sách hay của Hội xuất bản Việt Nam và Hội Nhà văn Việt Nam.
Một năm sau, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh tiếp tục nhận giải thưởng Văn học ASEAN -
một trong những giải thưởng danh giá trong khu vực với tác phẩm này. Năm 2014, quyển
sách còn được dịch giả William Naythons chuyển ngữ, nhà xuất bản Overlook, Mỹ, ấn
hành với tên tiếng Anh là “Give me a ticket to childhood”. Trước đó, tác phẩm
được dịch sang tiếng Hàn Quốc và Thái Lan.
Tác phẩm gồm 12 chương, với nhiều câu chuyện kể
giản dị, hài hước nhưng ẩn chứa những tầng nghĩa sâu sắc. Đây không chỉ là một quyển
truyện thiếu nhi, mà còn là một lời tự sự dành cho người lớn - những người đang
ngày một rời xa cái “tôi trẻ thơ” trong mình. Nội dung quyển truyện “Cho tôi
xin một vé đi tuổi thơ” sẽ đưa độc giả ngược về năm tháng tuổi thơ với tình bạn
trong sáng của bốn đứa trẻ sống cùng xóm, với nhân vật chính tên Mùi cùng ba
người bạn thân: Tí, Tèo và Hải cò. Câu chuyện không có cao trào kịch tính, nhưng
lại nhẹ nhàng dẫn dắt người đọc qua những kỷ niệm, bình dị mà sâu sắc, thể hiện
cái nhìn trong trẻo và ngây thơ của trẻ con về thế giới người lớn.
Quý bạn đọc thân mến! Có lẽ, điều khiến
quyển sách này đặc biệt không chỉ nằm ở nội dung, mà còn ở cách kể chuyện rất
“Nguyễn Nhật Ánh”: dung dị mà sâu sắc, nhẹ nhàng mà đầy cảm xúc. Tác phẩm như là
tấm gương phản chiếu giữa hai thế giới: trẻ thơ và người lớn, với lời nhắn nhủ
nhẹ nhàng gửi đến người trưởng thành: rằng trong mỗi chúng ta đều có một đứa trẻ
đang ngủ yên - và đừng để nó biến mất mãi mãi. Nguyễn Nhật Ánh không tô hồng tuổi
thơ, tác giả chỉ kể chuyện với lối viết thật tự nhiên, thật gần gũi nhưng lại khiến
người đọc phải suy ngẫm.
Lật mở qua hơn 200 trang sách với câu
chuyện kể về những đứa trẻ, sống trong một thị trấn nhỏ cùng những trò chơi “quậy
phá” nhưng đầy sáng tạo: từ lập “quốc gia trẻ con” cho đến đặt ra những triết
lý kỳ lạ kiểu trẻ con. Cách viết văn hóm hỉnh, gần gũi, tác giả đã dựng lại một
thế giới tuổi thơ đầy màu sắc, nơi mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc phiêu lưu.
Đó là nơi chúng ta từng “ghét ngủ trưa”, từng "tự lập kế hoạch bỏ nhà
đi" chỉ vì bị bố mẹ mắng, từng thắc mắc “vì sao người lớn hay giận dữ mà
chẳng mấy khi xin lỗi”...
Trong truyện, có một đoạn khiến người
đọc không khỏi suy ngẫm, đó là khi nhân vật “tôi” - cậu bé Mùi than phiền rằng
người lớn lúc nào cũng cho mình là đúng, còn trẻ con thì chẳng được quyền cãi lại.
Câu nói tưởng như ngây ngô ấy lại chứa đựng một sự phản biện sâu sắc về cách
người lớn thường đối xử với con trẻ: áp đặt, thiếu lắng nghe và xem thường suy
nghĩ non nớt của chúng. Nguyễn Nhật Ánh, bằng giọng văn nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn
ý, đã dùng suy nghĩ của nhân vật Mùi để chất vấn thói quen giáo dục một chiều
mà nhiều bậc cha mẹ mắc phải. Qua đó, tác giả không chỉ bày tỏ sự đồng cảm với
trẻ em mà còn nhắc nhở người lớn cần học cách thấu hiểu và tôn trọng những cảm
xúc rất thật của tuổi thơ. Đoạn văn ấy tuy ngắn gọn nhưng lại như một “tấm vé”
đưa người đọc quay về nhìn lại cách mình từng lớn lên và đã vô tình để lãng
quên những điều giản dị như thế nào.
Tác giả đã khéo léo dùng sự đối lập
này để gợi lên sự tiếc nuối và hoài niệm. Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh không chỉ viết
cho thiếu nhi, ông viết để người lớn nhớ lại tuổi thơ, trân trọng nó và học
cách thấu hiểu con trẻ hơn. Đoạn văn tuy giản dị nhưng mang một chiều sâu cảm
xúc đáng suy ngẫm.
Quý bạn đọc thân mến! Quyển truyện “Cho
tôi xin một vé đi tuổi thơ” không đơn thuần là một cuốn truyện, mà là một hành
trình quay ngược thời gian, một góc nhỏ để lắng lại, để soi chiếu chính mình
qua ánh mắt của một đứa trẻ. Có thể nói, đây là một trong những tác phẩm đáng đọc
nhất của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Mỗi bạn đọc dù là trẻ nhỏ hay người trưởng
thành đều có thể tìm thấy mình trong đó. “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” không
đơn thuần là một quyển truyện mà đó còn là hành trình trở về. Một chuyến tàu ký
ức đưa ta về nơi bắt đầu – nơi có tiếng cười, những trò chơi vô tư và trái tim
chưa từng biết lo âu. Nếu bạn đang mỏi mệt giữa những bon chen, hãy thử mở và đọc
những trang sách này, biết đâu bạn lại mỉm cười và nhớ ra một thời kỷ niệm.
Thân mời bạn độc đến Thư viện tỉnh để tìm đọc. Hiện quyển sách đang được trưng
bày và phục vụ tại Thư viện tỉnh Kiên Giang.